Nhận định về truyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen

Đề bài: Nhận định về truyện Cô bé bán diêm

3 bài viết mẫu Nhận định về truyện Cô bé bán diêm

1. Nhận định về truyện Cô bé bán diêm, mẫu số 1:

Trong chúng ta, có lẽ nhiều bạn đã đọc qua 'Bầy chim thiên nga', đã nghe kể về 'Nàng tiên cá'... của An-đéc-xen - nhà văn nổi tiếng Đan Mạch trong thế kỉ XIX. Ông là người viết về 'mọi thời đại, mọi người và mọi gia đình' với những câu chuyện dành cho trẻ em.

Hương vị phương Bắc, với bông tuyết, với đàn thiên nga, với nàng tiên cá, với đèn diêm kỳ diệu,... như đưa chúng ta trở lại tuổi thơ với những giấc mơ huyền bí, những giấc mơ đẹp nhất.

Truyện 'Cô bé bán diêm' của An-đéc-xen ra đời năm 1845, khi tác giả đã có hơn 20 năm sáng tác, với danh tiếng vang xa trên toàn cầu. Nó thuộc thể loại truyện hỗn hợp giữa thực tế và tưởng tượng, mang đậm chất cổ tích kỳ bí, đồng thời tràn ngập tinh thần thơ lãng mạn, gợi lên những tình cảm đẹp nhân văn. Em bé bán diêm ngủ trong tuyết, với đôi má hồng và đôi môi mỉm cười, như được ru bằng những giấc mơ thần thoại!

Đọc truyện, người đọc tự hỏi: mẹ của em bé đi đâu? Nhiều người đoán rằng em bé là mồ côi mẹ. Thời thơ ấu hạnh phúc nhất của em là khi sống với bà nội yêu thương trong ngôi nhà xinh xắn, được bao quanh bởi dây trường xuân. Cuộc sống của em trở nên đau khổ sau cái chết của bà nội, khi phải sống với người bố thô lỗ, cục cằn, và em phải chịu đựng những lời mắng chửi không ngừng.

An-đéc-xen đưa chúng ta theo bước chân của cô bé bán diêm. Một đêm giao thừa trở nên biểu tượng cho sự nghèo đói, sự bất hạnh tột cùng của một đứa trẻ. Đó là một đêm rét dữ dội, tuyết rơi phủ trắng khắp nơi. Em đi bán diêm với đôi chân trần nhỏ bé, chẳng mấy chốc, 'chân em đỏ ửng, rồi tím bầm vì rét'. Ai cũng phải đau lòng khi nhìn thấy em.

Nhà văn tạo nên hai bức tranh đối lập trong đêm giao thừa. Một đứa trẻ đi bán diêm cả ngày mà không bán được một que diêm nào, 'bụng đói, rét còn chịu nổi' lang thang trên đường, không ai quan tâm. Mái tóc và lưng em bị tuyết phủ. Ngược lại, cửa sổ ở mọi nhà đều 'sáng rực ánh đèn' và trong phố, mùi ngỗng quay nồng nàn. Đó là hai bức tranh trái ngược. Câu chuyện trở nên cay đắng khi cô bé bán diêm sống trong sự cô đơn, buồn bã. Quá khứ hạnh phúc quay trở lại trong tâm hồn em. Ngôi nhà xưa với dây trường xuân, hình ảnh của bà nội, đầm ấm, bình yên! Nhưng giờ đâu rồi? Ngôi nhà hiện tại sao tàn tạ, em luôn phải chịu đựng những lời mắng chửi. Số phận của cô bé bán diêm thật đắng cay và đáng thương biết bao! Một tuổi thơ chứa đầy nước mắt. Đằng sau cuộc sống, số phận của em bé bán diêm đêm giao thừa là một cái nhìn sâu sắc của nhà văn An-đéc-xen với nhiều điều bí ẩn, nỗi lo không nguôi.

Cô bé bán diêm không chỉ phải đối mặt với cái rét, cảm giác cô đơn mà còn gánh chịu nỗi đau tinh thần nặng nề. Trong gia đình, bị bố mắng mỏ và chửi rủa, còn trong đêm tuyết giao thừa, em phải đối mặt với áp lực bán diêm để kiếm ít nhất một chút tiền. Nếu không, sẽ bị bố đánh đòn nặng. Nỗi đau này làm trái tim em trở nên nặng trĩu. 'Tình thương của cha mẹ là thiên đường tuổi thơ', đặt ra vấn đề về lòng nhân ái của nhà văn Đan Mạch, khi anh nhắc nhở những người hưởng thụ tình yêu thương cần thấu hiểu nỗi đau của những đứa trẻ như cô bé bán diêm. Sẻ chia là hạnh phúc.

Điều cảm động và tuyệt vời nhất là khi tác giả mô tả về những giấc mơ của cô bé bán diêm. Em quẹt hết một bao diêm trên tay, đánh liều quẹt để tạo nên ngọn lửa nhỏ để làm ấm cho mình. Cây diêm tạo ra ngọn lửa màu xanh lam, trắng rồi chuyển sang màu hồng, tô điểm cho đêm tối. Với em bé nghèo, đơn giản nhưng mơ ước. Mỗi que diêm em quẹt là một ngọn lửa thần kì. Que diêm đầu tiên làm em cảm thấy như mình đang ngồi trước lò sưởi ấm áp, với những hình nổi bằng đồng bóng lọt. Ngọn lửa làm cho em cảm nhận được hơi ấm dịu dàng. Đây là những giấc mơ giản dị mà tâm hồn đẹp và giàu tưởng tượng mới có thể đồng cảm với.

Que diêm thứ hai bùng cháy, em thấy mình ở trong một mái nhà ấm cúng với tấm rèm màu, bàn ăn trang trí đẹp mắt. Một bữa ăn ngon lành với ngỗng quay, nhưng khi em chạm tay vào, nó lại biến mất. Mơ ước tan tác khi que diêm tắt, em lại cảm thấy đơn độc dưới tuyết. Đây là một tình tiết làm xúc động lòng người. Que diêm thứ ba bùng lên, em nhìn thấy một cây thông Noel lung linh với nến sáng bùng lên như ngôi sao trên trời. Em vươn tay chạm vào, nhưng khi diêm tắt, mơ ước cũng tan biến. Cảm xúc và nghệ thuật từ An-đéc-xen làm cho câu chuyện trở nên đặc sắc. Thượng đế trong giấc mơ biểu tượng cho niềm tin cao cả, thiêng liêng, là điểm độc đáo của tác phẩm.

Que diêm thứ ba bùng cháy. Em bé bán diêm thấy mình đứng dưới một cây thông Noel lấp lánh với hàng nghìn ngọn nến sáng rực. Cảm giác ấm áp và hạnh phúc lan tỏa. Bàn tay em vươn ra chạm vào cây, những ngọn nến bay lên trở thành những ngôi sao trên bầu trời. Nội dung và cảm xúc của câu chuyện thể hiện lòng nhân ái. Từ ngọn nến trên cây thông Nô-en (trong giấc mơ), em liên tưởng đến những vì sao lấp lánh, rồi nghĩ đến một ngôi sao đổi ngôi, linh hồn em bé đã 'bay lên trời với Thượng đế'. Hình ảnh Thượng đế không theo quan niệm tôn giáo truyền thống, mà là biểu tượng của niềm tin cao quý, tốt đẹp. An-đéc-xen tạo nên câu chuyện đầy tình cảm và tưởng tượng.

Em bé chìm vào giấc mơ huyền diệu khi quẹt que diêm thứ tư. Trong ánh lửa xanh của cây diêm, em bé 'nhìn thấy bà em đang mỉm cười với em'. Diêm cháy rồi tàn, làm tan giấc mộng: 'Que diêm tắt phụt và ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt em bé cũng biến'. Hơn một thế kỷ trôi qua từ ngày An-đéc-xen viết truyện này (1845), nhưng người đọc khắp hành tinh - những cô, cậu học trò đáng yêu - vẫn còn nghe văng vẳng lời nguyện cầu của cô bé bán diêm tội nghiệp. Cháu vẫn ngoan ngoãn đấy bà ơi! 'Cháu van bà, bà xin Thượng đế chí nhân cho cháu về với bà..'.

Chập chờn trong giấc mơ, đêm về khuya, rét dữ và tuyết phủ đầy. Diêm nối nhau chiếu sáng. Bà em hiện lên to lớn và đẹp lão. Bà nội cầm tay em bay lên cao, cao mãi 'chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe dọa' em nữa. Hai bà cháu đã về chầu Thượng đế.

An-đéc-xen diễn đạt về cái chết của em bé bán diêm mà không làm kinh hãi. Em bé chưa chết và em không chết! Em cùng bà nội giã từ cái hiện thực cay đắng để bước sang thế giới mới hạnh phúc hơn. Hình ảnh em bé bán diêm chết nằm trên tuyết với bao diêm và đôi má hồng, đôi môi mỉm cười làm xúc động lòng người. 'Tuyết vẫn phủ kín mặt đất', đời vẫn nhiều nghịch cảnh đau buồn nhưng có những khoảnh khắc huy hoàng. Ai mà biết được 'cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón lấy niềm vui đầu năm?'

Đọc 'Cô bé bán diêm', ngọn lửa - diêm là hình tượng lấp lánh nhất. Đó là ngọn lửa của ước mơ tuổi thơ về mái ấm gia đình, ấm no và hạnh phúc, về tình thương mà ông bà, cha mẹ mang lại. Từ ngọn lửa - diêm thành những ngôi sao sáng trên trời... để soi đường cho em bé bay lên với Thượng đế. An-đéc-xen cảm thông, trân trọng những mơ ước của tuổi thơ, vẻ đẹp nhân văn của truyện. Ông nhắc nhở mọi người hãy san sẻ tình thương, đừng phũ phàng trước đau buồn của các em nhỏ. An-đéc-xen, nhà văn của 'mọi thời, mọi người và mọi nhà'.

3. Cảm nhận về truyện Cô bé bán diêm, mẫu số 3:

Người đọc truyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen không thể quên những ánh lửa diêm nhỏ nhoi rực lên giữa đêm giao thừa lạnh giá, đưa ta vào thế giới mộng tưởng đẹp của cô bé nghèo khổ.

Mặc dù kết thúc câu chuyện mang nhiều nỗi buồn, nhưng sức ám ảnh của những giấc mơ tuyệt đẹp vẫn gợi nhớ trong tâm trí qua cách An-đéc-xen kể và miêu tả cuốn hút.

Trong bóng tối và cái rét sắc bén của Đan Mạch, ta như thấy một cô bé, đôi môi tím tái, bụng đói cồn cào bước chân trần trên hè phố. Cô bé mồ côi, khốn khổ, không dám về nhà vì chưa bán được bao diêm nào, lo sợ bị cha đánh. Nhà văn tạo nên cảm giác sống động khiến ta đắm chìm trong tâm trạng của cô bé.

Ấn tượng đầu tiên nổi bật với hình ảnh cô bé lạc lõng giữa bóng đêm tại thời điểm giao thừa, khiến lòng người xao xuyến. Trong cái đêm lạnh giá, khi mọi ngôi nhà rực rỡ ánh đèn, mùi ngỗng quay ngấn lạc, cô bé nhớ về quá khứ ấm áp bên bà nội. Ngôi nhà tươi đẹp, dây trường xuân, so sánh gắt gao với hiện thực cô đơn, nghèo khổ, và những lời chửi rủa từ người cha.

Để chống chọi với lạnh, cô bé 'ngồi nép trong góc tường', 'thu đôi chân vào người', nhưng nỗi sợ hãi vẫn lấn át giá rét, khiến cảm giác lạnh buốt. Em không dám về, vì sợ bị cha đánh, và 'ở nhà cũng rét'. Điều đáng sợ nhất không phải là giá rét, mà là thiếu tình thương. Thân hình bé nhỏ chống chọi vô vọng với cái lạnh và cảm giác trống trải trong trái tim, khiến 'đôi bàn tay em đã cứng đờ ra'.

Lúc ấy, em ước một điều nhỏ nhoi: 'Giá quẹt một que diêm để sưởi cho ấm một chút'. Dù cô bé có ngần ngại, nhưng cuối cùng em 'đánh liều quẹt một que', bắt đầu hành trình mơ ước vượt lên trên thực tại khắc nghiệt. Giấc mơ bắt đầu từ ngọn lửa xanh lam, rồi trắng, rực hồng xung quanh que gỗ, làm tươi sáng cảnh tối tăm. Ánh sáng ấy lấn át bóng tối mênh mông, hiện lên hình ảnh 'một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng'.

Niềm vui của em trỗi dậy trong ảo giác 'lửa cháy nom đến vui mắt và toả ra hơi nóng dịu dàng'. Đó là ước mơ giản dị, nhưng thực tế lại phũ phàng, 'tuyết phủ kín mặt đất, gió bấc thổi vun vút... trong đêm đông rét buốt'. Ước ao ngồi trước lò sưởi biến tan khi 'lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất'. Khoảnh khắc em 'bần thần cả người' khi hình dung ra những lời chửi rủa của cha làm ta cảm thấy xao lòng. Bóng tối lại bao trùm, màu u ám trong tâm hồn em.

Vì lẽ đó, nhà văn để cô bé thắp lên que diêm thứ hai, gửi gắm niềm vui nhỏ nhoi trong giấc mơ. Cô bé đối mặt không chỉ với cái rét khắc nghiệt mà còn với cơn đói làm bao ngày trôi qua chẳng có một bữa ăn. Ngọn lửa diêm biến bức tường xám thành 'tấm rèm màu', mang đến hình ảnh hạnh phúc trong những ngôi nhà ấm cúng: 'Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay'.

Ức ao tưởng hóa thành hiện thực, em sẽ hạnh phúc khi 'ngỗng nhảy ra khỏi đĩa', mang theo bữa ăn thơm ngon. Thế nhưng, ảo ảnh biến mất, em lại đối diện với 'phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió bấc vi vu'. Em cảm nhận sự lạnh lùng của những người đi ngang qua, tạo ra bức tranh đau lòng của đứa trẻ bất hạnh.

Và lại một que diêm sáng bừng, đưa em vào giấc mơ tươi đẹp nhất. Trong cuộc sống vật lộn, em phải từ bỏ niềm vui của tuổi thơ. Ánh sáng từ que diêm mang đến 'cây thông Nô-en', tạo nên thiên đường cho em: 'Ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh, bức tranh màu sắc rực rỡ như trong tủ hàng'. Nhưng mọi thứ chỉ là ảo ảnh, như những ngôi sao trên trời em không thể chạm tới. Trái tim nhói đau, vì em sắp gục ngã trước cái lạnh khắc nghiệt ở xứ sở bà chúa Tuyết.

Phút cuối cùng của cuộc đời, nhà văn muốn giữ cho người đọc không phải chứng kiến cái chết thảm thương vì rét, đói, thiếu tình thương và niềm vui. Em gặp lại bà nội yêu thương, sự thật hiện hữu qua tâm hồn thuần khiết của em. Bà hiện ra với nụ cười như hồi sinh quãng thời ấm áp. Tiếng reo khi gặp bà là lời nói cuối cùng trước khi em chìm vào giấc ngủ cuối cùng. Em sống trong niềm vui, nhưng nước mắt không thể giữ lại trước lời chia tay: 'Bà từng nói nếu cháu ngoan, cháu sẽ gặp lại bà. Cháu van xin, xin Thượng đế cho cháu về với bà. Chắc Người sẽ không từ chối'.

Trong lời tâm sự đó, ta nhận ra cuộc đời nặng nề và bất công mà em phải trải qua. Điều em thực sự cần là tình thương trong một thế giới nhân hậu. Cái chết không còn là nỗi sợ hãi với em nữa. Em được trở về với bà, đến một thế giới khác 'không đói rét, không buồn đau'. Nhà văn để cho đôi bàn tay bé nhỏ thắp lên Ánh sáng - 'diêm nối nhau chiếu sáng như giữa ban ngày' - để em thấy bà đẹp lão đến đón em bay vào thế giới ước mơ, hòa mình trong ánh sáng huy hoàng xua tan bóng tối cuộc đời.

Câu chuyện kết thúc, ngày mới bắt đầu, 'mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhạt'. Sự sống vẫn tiếp tục, mọi người đón 'ngày mồng một đầu năm hiện lên trên thi thể em bé ngồi giữa những bao diêm', nhìn em với lời nhận xét thời thôi thúc: 'chắc nó muốn sưởi cho ấm'. Những kỳ diệu em thấy chỉ có một người chứng kiến, nhà văn. Ông cúi xuống trước nỗi đau của em bé, kể cho chúng ta nghe câu chuyện đầy cảm động này bằng tình yêu thương vô tận dành cho trẻ thơ và những người nghèo. An-đéc-xen đánh thức trái tim lạnh lùng, truyền đi thông điệp tình thương cho mọi người.

3. Đánh giá về truyện Cô bé bán diêm, mẫu số 3:

Truyện cổ An-đéc-xen đã chạm đến tuổi thơ của biết bao người đọc. Nó mở ra không gian tưởng tượng phong phú, mang theo nhiều thông điệp sâu sắc của tác giả. Không ai quên những ngọn lửa diêm nhỏ nhoi giữa đêm giao thừa, nằm trong thế giới mơ ước tươi đẹp của cô bé nghèo khổ trong 'Cô bé bán diêm' với một kết thúc buồn nhưng đầy tình người.

Trong cái đông lạnh buốt ấy, có một cô bé mồ côi, đôi môi tím tái, bụng đói cồn cào, lần bước chân trần trên con đường đêm. Em không dám về nhà, sợ bị cha đánh nếu chưa bán được diêm. Đêm giao thừa, em 'ngồi nép trong góc tường', 'thu đôi chân vào người'. Không về được, vì 'nhất định cha em sẽ đánh em'. Cô bé thiếu đi hơi ấm lửa và hơi ấm tình thương.

Em ước có một que diêm để giữ ấm. Uớc ao bé nhỏ đó, em không dám thực hiện, lo làm mất bao diêm. Nhưng rồi em cũng 'đánh liều quẹt một que'. Bất ngờ, em thấy phép màu: 'lúc đầu xanh lam, dần biến, rực hồng quanh que gỗ, sáng chói vui mắt'. 'Một lò sưởi sắt, hình nổi đồng bóng nhoáng'. Que diêm tắt là lúc giấc mơ em cũng kết thúc, trở về hiện tại. Em tự hình dung lời mắng chửi của cha, nỗi sợ hãi bao trùm em.

Không chỉ đối mặt với giá rét khắc nghiệt, cô bé còn phải chống chọi với đói kèm theo. Ánh sáng từ que diêm thứ hai làm bức tường xám trở thành 'tấm rèm màu'. Em sung sướng nhìn thấy: 'Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng, bát đĩa sứ quý giá, có con ngỗng quay'. Nhưng tất cả chỉ kéo dài trong chốc lát. Thờ ơ của những người qua đường là nỗi đau của xã hội em sống.

Và lần nữa, que diêm sáng lên, đưa em 'cây thông Nô-en', như trở lại tuổi thơ: 'Hàng ngàn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh và tranh màu rực rỡ như trong tủ hàng'. Niềm vui vụt tắt như que diêm. Tất cả chỉ là ảo ảnh. Em không chạm được, chỉ cảm nhận trong trí tưởng tượng. Trước đêm đông lạnh, em kiệt sức và gục ngã.

Ở đây là phần Đánh giá về tác phẩm Cô bé bán diêm bài tiếp theo, các bạn đã sẵn sàng trả lời câu hỏi trong SGK, Ý kiến về kết thúc của truyện Cô bé bán diêm và cùng với phần Tóm lược ngắn gọn câu chuyện Cô bé bán diêm An-déc-xen để nâng cao hiểu biết về môn Ngữ Văn lớp 8 nha.

Link nội dung: https://khangdienreal.vn/y-nghia-cua-truyen-co-be-ban-diem-a74169.html