Mùa hạ, mùa nắng, mùa thi, mùa chia tay xa vắng. Tháng Năm hạ về, sắc hoa phượng đỏ xen lẫn sắc tím của bằng lăng ở sân trường, ở nẻo đường đi học của em thơ khiến lòng người bâng khuâng, xao xuyến. Thời gian cứ trôi, nhưng tháng Năm về cho người bước chậm lại, sống lại ký ức tuổi thơ trong sáng, vui buồn với những ước mơ hoài bão tuổi 20.
Mùa hoa phượng về giục giã mùa thi với bài vở ngập tràn, bao âu lo giấu vào trong ánh mắt, lời muốn nói chưa tỏ cùng nhau... rồi tạm biệt trong lời chia tay vội vã. Chẳng mấy ai đi qua tuổi 20, đi qua mùa hoa phượng nở mà không một lần tiếc nuối những kỷ niệm tuổi thơ thân ái.
Ảnh minh họa
Đời học sinh đi qua nhiều mùa phượng vỹ, năm liền cấp thấy hoa phượng nở là háo hức ngày hè, để nghỉ ngơi sau một năm học dài. Có những kỷ niệm qua đi bình yên mà không nhung nhớ như thế. Nhưng có mùa cánh phượng hồng rơi trên sân trường đi vào trong ký ức tuổi thơ mãi không nguôi.
Tháng Năm gói ghém hành trang 18 năm tuổi mộng giã từ những ngày tháng cuối cùng của thời áo trắng hồn nhiên, luôn mỉm cười dù lòng mênh mang nỗi niềm không tả xiết. Trong sân trường thênh thang, tiếng trống bế mạc vang lên đầy lưu luyến, tán phượng già xanh mát sải rộng bóng chở che lũ học trò trong lễ trưởng thành đầy lưu luyến. Rồi tháng Năm như thế cứ xa dần, để lại bao nỗi nhớ, mang theo hành trang vào đời của mỗi người.
Từ đó những mùa sau, tháng Năm vẫn về, phượng vẫn ngời lên sắc đỏ là lòng lại xốn xang nhớ thủa cắp sách năm nào, nhớ bạn bè, nhớ thầy cô, nhớ ngõ nhỏ với góc sân trường đầy nắng. Tiếng trống trường chỉ còn trong ký ức, bài giảng năm xưa của thầy cô mãi ở lại trong trái tim, chỉ có tuổi học trò là không trở lại.
Mỗi mùa hoa đều gắn với những năm tháng, nhưng chỉ có duy nhất loài hoa gắn với thủa học trò là phượng vỹ. Bởi chẳng có tháng Năm nào mà không rợp trời hoa phượng đỏ chứa đựng bao nhớ thương; chẳng có sân trường nào thiếu vắng cánh phượng hồng rơi rơi; chẳng có ai đi qua đời học sinh mà chưa một lần nhặt cánh phương vương trên tà áo trắng... Phượng vỹ như tự sắc đỏ mang cái rực rỡ, nồng cháy với tất cả nhiệt huyết, hăng say và bồng bột của tuổi trẻ vào mỗi cô cậu học trò năm xưa, để rồi mãi là niềm vấn vương khôn nguôi với bất kỳ ai.
Thời gian cứ trôi, bình thản như nó vốn thế, cuốn tất cả nhớ nhung, yêu thương vào trong miền gọi là ký ức tuổi thơ. Để mỗi tháng Năm gọi hè về, phượng lại nở bung sắc đỏ nhưng đốt cháy nỗi nhớ tìm lại ngày xưa, tìm lại hoài niệm và những hoài bão tuổi thanh xuân!
Hạ Nguyên